《望江南/忆江南》

蔡真人 宋代
阑干曲,红扬绣帘旌。
花嫩不禁纤手捻,被风吹去意还惊。
眉黛蹙山青。
铿铁板,闲引步虚声。
尘世无人知此曲,却骑黄鹤上瑶京。
风冷月华清。

拼音

lán gān qū, hóng yáng xiù lián jīng.阑干曲,红扬绣帘旌。huā nèn bù jīn qiàn shǒu niǎn, bèi fēng chuī qù yì hái jīng.花嫩不禁纤手捻,被风吹去意还惊。méi dài cù shān qīng.眉黛蹙山青。kēng tiě bǎn, xián yǐn bù xū shēng.铿铁板,闲引步虚声。chén shì wú rén zhī cǐ qū, què qí huáng hè shàng yáo jīng.尘世无人知此曲,却骑黄鹤上瑶京。fēng lěng yuè huá qīng.风冷月华清。

翻译

栏杆弯曲,红色的绣帘随风飘扬。娇嫩的花朵经不起轻轻一碰,被风吹走时心中还感到惊讶。眉头紧锁,就像青翠的山峦。
敲击铁板,悠然地唱起仙曲。世间没有人懂得这首曲子,却骑着黄鹤飞向仙境。清冷的风中,月光皎洁明亮。