《草》

真山民 宋代
草枯根不死,春到又敷荣。
独有愁根在,非春亦自生。

拼音

cǎo kū gēn bù sǐ, chūn dào yòu fū róng.草枯根不死,春到又敷荣。dú yǒu chóu gēn zài, fēi chūn yì zì shēng.独有愁根在,非春亦自生。