《南柯子》

陈舜翁 宋代
德祖家珍熟,钱塘五月中。
碧梧桐盖翠筠笼。
倾向水晶盘内、斗尝空。
绛粟成团小,清甜笑蜜浓。
微酸犹解惨人容。
最是玉纤拈处、染轻红。

拼音

dé zǔ jiā zhēn shú, qián táng wǔ yuè zhōng.德祖家珍熟,钱塘五月中。bì wú tóng gài cuì yún lóng.碧梧桐盖翠筠笼。qīng xiàng shuǐ jīng pán nèi dòu cháng kōng.倾向水晶盘内、斗尝空。jiàng sù chéng tuán xiǎo, qīng tián xiào mì nóng.绛粟成团小,清甜笑蜜浓。wēi suān yóu jiě cǎn rén róng.微酸犹解惨人容。zuì shì yù xiān niān chù rǎn qīng hóng.最是玉纤拈处、染轻红。

翻译

德祖家的珍品熟了,钱塘的五月正当时。碧绿的梧桐树下,翠竹环绕。果子被放在水晶盘里,争先恐后地让人品尝。红艳艳的果子像小团子,清甜如蜜,带着一丝微酸,却能让人容光焕发。最妙的是那双纤细的手轻轻拿起时,果子染上了淡淡的红。