《蝶恋花》

王庭 宋代
罨画楼中人已醉。
别院微闻,笑语帘垂地。
催唤倾城香雾起。
翠帷双卷春风里。
妆样尖新歌妙丽。
满酌金尊,不信人憔悴。
饥客眼寒谁管你。
主人见惯浑闲事。

拼音

yǎn huà lóu zhōng rén yǐ zuì.罨画楼中人已醉。bié yuàn wēi wén, xiào yǔ lián chuí dì.别院微闻,笑语帘垂地。cuī huàn qīng chéng xiāng wù qǐ.催唤倾城香雾起。cuì wéi shuāng juǎn chūn fēng lǐ.翠帷双卷春风里。zhuāng yàng jiān xīn gē miào lì.妆样尖新歌妙丽。mǎn zhuó jīn zūn, bù xìn rén qiáo cuì.满酌金尊,不信人憔悴。jī kè yǎn hán shuí guǎn nǐ.饥客眼寒谁管你。zhǔ rén jiàn guàn hún xián shì.主人见惯浑闲事。

翻译

画楼中的人已经沉醉。在另一处院子里,隐约传来欢声笑语,帘幕低垂至地。催促着唤来倾城的美人,香雾随之升起。翠绿的帷幕在春风中轻轻卷起。她们的妆容新颖别致,歌声美妙动听。满斟金杯,谁还会相信有人会憔悴呢?饥饿的客人眼中满是寒意,又有谁会关心你?主人早已见惯了这些,觉得不过是平常事罢了。