《独夜词》

崔公远 唐代
晴天霜落寒风急,锦帐罗帏羞更入。
秦筝不复续断弦,回身掩泪挑灯立。

拼音

qíng tiān shuāng luò hán fēng jí, jǐn zhàng luó wéi xiū gèng rù.晴天霜落寒风急,锦帐罗帏羞更入。qín zhēng bù fù xù duàn xián, huí shēn yǎn lèi tiǎo dēng lì.秦筝不复续断弦,回身掩泪挑灯立。

翻译

晴朗的天空中霜花飘落,寒风猛烈地吹着,华丽的床帐和轻柔的帷幔也让人羞于再进入。秦地的筝声再也无法接续那断了的琴弦,她转身掩面流泪,独自站在灯前。