《宫怨》

任翻 唐代
泪干红落脸,心尽白垂头。
自此方知怨,从来岂信愁。

拼音

lèi gàn hóng luò liǎn, xīn jǐn bái chuí tóu.泪干红落脸,心尽白垂头。zì cǐ fāng zhī yuàn, cóng lái qǐ xìn chóu.自此方知怨,从来岂信愁。

翻译

泪水干涸,红颜凋零,心如枯槁低垂。从这一刻才明白什么是幽怨,过往哪曾真正懂得忧愁。