《咏史诗》

胡曾 唐代
晓日登临感晋臣,古碑零落岘山春。
松间残露频频滴,酷似当时堕泪人。

拼音

xiǎo rì dēng lín gǎn jìn chén, gǔ bēi líng luò xiàn shān chūn.晓日登临感晋臣,古碑零落岘山春。sōng jiān cán lù pín pín dī, kù sì dāng shí duò lèi rén.松间残露频频滴,酷似当时堕泪人。

翻译

清晨,我登上山顶,心中感慨万千,仿佛与晋朝的贤臣们心灵相通。古老的石碑在岘山的春光中显得格外孤寂,岁月的痕迹让它零落不堪。松树间,残留的露珠不断滴落,那情景像极了当年那些因悲伤而落泪的人们。