《有怀山行》

释宝昙 宋代
惯识春山笋蕨甜,只今病枕亦馋涎。
杖藜梦入僧窗去,饭饱茶香最可怜。

拼音

guàn shí chūn shān sǔn jué tián, zhǐ jīn bìng zhěn yì chán xián.惯识春山笋蕨甜,只今病枕亦馋涎。zhàng lí mèng rù sēng chuāng qù, fàn bǎo chá xiāng zuì kě lián.杖藜梦入僧窗去,饭饱茶香最可怜。