《竹里梅》

刘言史 唐代
竹里梅花相并枝,梅花正发竹枝垂。
风吹总向竹枝上,直似王家雪下时。

拼音

zhú lǐ méi huā xiāng bìng zhī, méi huā zhèng fā zhú zhī chuí.竹里梅花相并枝,梅花正发竹枝垂。fēng chuī zǒng xiàng zhú zhī shàng, zhí shì wáng jiā xuě xià shí.风吹总向竹枝上,直似王家雪下时。