《春去喜无怨鸟二首》

董嗣杲 宋代
失笑羁人泥听禽,年年春老益愁心。
江城树少无栖处,堕落千岩万壑深。

拼音

shī xiào jī rén ní tīng qín, nián nián chūn lǎo yì chóu xīn.失笑羁人泥听禽,年年春老益愁心。jiāng chéng shù shǎo wú qī chù, duò luò qiān yán wàn hè shēn.江城树少无栖处,堕落千岩万壑深。