《宫词四首》

俞允文 明代
雪晴幹鹊尚流澌,天子金舆出每迟。
新粉未干朝较早,坐熏龙脑熨红泥。

拼音

xuě qíng gàn què shàng liú sī, tiān zǐ jīn yú chū měi chí.雪晴幹鹊尚流澌,天子金舆出每迟。xīn fěn wèi gàn cháo jiào zǎo, zuò xūn lóng nǎo yùn hóng ní.新粉未干朝较早,坐熏龙脑熨红泥。

翻译

雪后初晴,树枝上的喜鹊仍在抖落残留的冰凌。天子的车驾总是迟迟才出发。晨妆新施的脂粉还未干透,便早早地入朝侍奉,静坐时熏香袅袅,暖意融融,仿佛将那红泥炉也烘得温热起来。