《独愁》

王素娥 明代
黄昏愁听雨萧萧,挑尽残灯夜寂寥。
彩线罢拈肠欲断,薰笼香冷火应消。

拼音

huáng hūn chóu tīng yǔ xiāo xiāo, tiāo jǐn cán dēng yè jì liáo.黄昏愁听雨萧萧,挑尽残灯夜寂寥。cǎi xiàn bà niān cháng yù duàn, xūn lóng xiāng lěng huǒ yīng xiāo.彩线罢拈肠欲断,薰笼香冷火应消。

翻译

黄昏时分,听着窗外淅沥的雨声,心中满是愁绪。挑着即将燃尽的灯芯,夜晚显得格外寂静孤独。手中的彩线早已放下,心中的忧伤却如断肠一般难以忍受。薰笼里的香火渐渐冷却,似乎连最后一点温暖也消散了。