《闺思二首》

沈一贯 明代
菱花初日照人空,妆罢临轩数落红。
不得东风花不发,花飞犹自怨东风。

拼音

líng huā chū rì zhào rén kōng, zhuāng bà lín xuān shǔ luò hóng.菱花初日照人空,妆罢临轩数落红。bù dé dōng fēng huā bù fā, huā fēi yóu zì yuàn dōng fēng.不得东风花不发,花飞犹自怨东风。

翻译

清晨的阳光照在菱花镜上,映得人面容清瘦。梳妆完毕,她走到窗前,数着飘落的花瓣。若没有春风的吹拂,花儿就不会开放;可当花瓣飘落时,它却仍然埋怨春风。